LỊCH SỬ và CÂU HỎI
LỊCH SỬ và CÂU HỎI
1 – Lịch sử là gì?
Các triết gia về lịch sử đã đưa ra định nghĩa rằng “ Lịch sử là sự nhận thức các sự kiện của quá khứ”
Có nghĩa rằng, không có “nhận thức” thì sẽ không có lịch sử nào cả. Ví dụ loài bò thì chắc chắn không có lịch sử.
Tuy nhiên, chúng ta thường nghĩ rằng, dù có nhận thức hay không thì quá khứ cũng đã xảy ra những sự kiện như thế, như thế…
Câu hỏi là: Làm thế nào để anh khẳng định quá khứ có những sự kiện như thế, như thế … nếu không có nhận thức, tức là tìm hiểu, khám phá?
Nhỡ quá khứ chẳng có gì sất thì sao?
Có gì đó đã xảy ra, đã tồn tại, là bởi nhận thức ta để vào đó.
Nhưng, nhận thức lại rất khác nhau nên nhận thức về quá khứ cũng rất khác nhau. Chẳng hạn gần đây người ta đánh giá lại ông hồ thơm tức Nguyễn Huệ và ông Nguyễn Phúc Ánh cũng như vai trò của hai ông này với đất nước ở thời kỳ đó. Đây gọi là “nhận thức lại”. Hoặc cuộc chiến chống mẽo trước 75 là chống xâm lược hay thực chất là nội chiến? Rồi lịch sử bên thắng cuộc và lịch sử bên thua cuộc cũng rất khác nhau, vậy bên nào sở hữu bức tranh chân thực về lịch sử?
Hegel phán “ cái hiện thực là ở tinh thần”, là theo nghĩa, tinh thần ta đến đâu thì hiện thực sẽ hiện ra tới đó và nó luôn mâu thuẫn.
2 – Khám phá lịch sử.
Cũng một ông triết gia nói “ khám phá lịch sử giống cuộc điều tra hình sự”. Chẳng hạn các nhà khảo cổ đào bới tìm hiện vật, rồi căn cứ các tài liệu văn bản cổ, rồi thơ ca dân gian, văn học truyền miệng, thần thoại thần tích, đền đài v.v.. người ta sẽ dựng nên “bức tranh lịch sử” về thời đại mà ta muốn khám phá. Tuy nhiên, quá trình đào bới, truy tìm tài liệu khảo cổ, người ta lại phát hiện ra những bằng chứng mới khiến bức tranh đã được “ dựng lên trước đó” phải thay đổi, phải vẽ lại.
Lịch sử vì vậy luôn được khám phá và viết lại…
Bởi vậy, môn lịch sử không được xếp vào môn “ khoa học chính xác” như toán học hay vật lý, nó là khoa học nhân văn.
Pierre Bayle là triết gia kiêm nhà sử học lừng danh thời khai sáng, có nhận định như sau:
“ Người ta chỉnh sửa lịch sử một chút cho thích hợp, giống như thịt trong một món ăn. Mỗi quốc gia soạn chúng theo cách của mình”
Còn ông Alexis de Tocquevile, nhà xã hội học lừng danh, một quan chức ngoại giao người Pháp, tác giả kiệt tác “Nền dân trị Mẽo” thì nhận xét:
“ Lịch sử là một bảo tàng tranh nơi có ít tranh gốc và nhiều bản sao”
Tóm lại, có chân lý lịch sử hay không?
Ngay các nhà sử học lỗi lạc nhất cũng không dám khẳng định, vì lịch sử là quá trình “ nhận thức, khám phá”, và quá trình đó … dài bất tận!
3 – Lịch sử trong văn học nghệ thuật.
Nhờ tính bất định của lịch sử mà các nghệ sĩ sáng tác cứ tha hồ sáng tác về lịch sử, chả ai cấm, trừ các đám đông độc tài thường to mồm “không được xuyên tạc lịch sử”, bởi lẽ họ tin có một lịch sử chắc chắn đúng, trong não của họ.
Phét lác về lịch sử, lừng danh nhất phải kể đến ông Alexandre Dumas. Bố mày viết “Ba chàng ngự lâm” kể về thời vua Louis 13, về ba ông lính ngự lâm, tiêu biểu là ông D’Artagnan – đều là những nhân vật có thật, nhưng bố mày mông má, bịa đặt, bốc phét loạn xà ngầu và cả thế giới say mê tài nghệ bốc phét của bố.
Người Tàu có ông Kim Dung, bố này kể về thời nhà Tống chống quân Mông cổ, sự kiện thành Tương Dương là có thật, cơ mà bố bịa mẹ ra ông Quách Tĩnh dùng “ Hàng long chưởng” chỉ huy quân đội đại Tống kháng cự lại đại mông và … chiến thắng. He he… bốc phét kinh người mà cả châu Á say mê…
“Tam Quốc diễn nghĩa” cũng như vậy. Các nhân vật Quan Công, Trương Phi, Lưu Bị, Tào Tháo.v.v.. hoàn toàn khác xa với sử liệu, cơ mà chả sao, cứ bốc phét sao cho hay là được.
Bởi vì, nếu dùng lịch sử chính thống bắt bẻ tôi, thì thưa các nhà sử học, các anh đã chắc chắn những trang sử các anh viết ra, là chân lý hay chưa?
Những quả sáng tác nêu trên được gọi là “ Tiểu thuyết hóa lịch sử” hay “ Văn học hóa lịch sử”, nôm na là “ nghệ thuật hóa”, tức bốc phét, thế thôi!
4 – Quê mình đến bao giờ thì có quả tiểu thuyết lịch sử hay phin lịch sử hay ho?
Lại một ông triêt gia khủng – J.S. Mill – tác giả cuốn sách “ Chính thể đại diện”, có nói đại ý rằng “ Nhân dân luôn có chính quyền xứng đáng với họ”.
Nghĩa là nhân dân thông minh thì chính quyền phải sáng suốt, và ngược lại. Suy ra, nếu chính quyền chưa sáng suốt đủ để xứng đáng với nhân dân thì nhân dân sẽ phê phán, sẽ đòi hỏi, đến khi chính quyền phải xứng đáng hoặc bị thay thế...
Áp dụng vào câu hỏi về văn học, xi nê hay nghệ thuật nói chung, rằng bao giờ quê mình có kiệt tác hay về lịch sử?
Câu trả lời, khi nào khán giả - người thưởng thức - xứng đáng, kiệt tác sẽ xuất hiện.
Còn đến giờ, xem phim với đọc sách, chỉ nhằm soi mói “ cái này đúng với lịch sử, cái kia là xuyên tạc lịch sử”, thì quên mẹ đi, xem tấu hài gì đó được rồi!
Ảnh anh Lê Văn Tám, top đầu trong số các anh hùng của lịch sử